Bản ghi chép: Cuộc sống hạnh phúc ở triều Thanh
Phan_10
“Việc này ngoại trừ ta ra, trong kinh thành không người nào biết.” Dận Chân nói với tiểu ngây ngốc rõ ràng bị chấn kinh quá độ: “Nói cho nàng biết, là để nàng về sau cẩn thận nhiều hơn, đừng cứ luôn bị người lừa gạt.”
Điềm Nhi: “...” Đã kinh ngạc đến ngu người, nói không ra lời.
Rất nhanh, xe ngựa đã về đến phủ Tứ bối lặc, trước tiên Dận Chân đưa Điềm Nhi về Gia Hòa viện, rồi sau đó tự mình trở lại thư phòng, sắp đến cuối năm, hắn vô cùng bận rộn.
“Phúc tấn bị sao vậy?” thấy chủ tử vẫn luôn ngẩn người, San Hô rất lo lắng hỏi.
Điềm Nhi khịt khịt mũi nhỏ, đột nhiên rất phiền muộn ai oán nói: “Nhìn người không thể nhìn bề ngoài a.” Nàng âm thầm hạ quyết tâm, về sau nhất định sẽ né đường Bát phúc tấn, nếu không với chút trí tuệ ít ỏi này của mình, sớm hay muộn sẽ bị đùa giỡn đến không còn mảnh vụn.
Thời gian từng ngày trôi qua, chớp mắt một cái đã đến đêm trừ tịch (đêm 30).
Theo thường lệ, Điềm Nhi cũng phải tiến cung, nhưng Dận Chân lại lấy lý do nàng mang thai, thân thể không khoẻ, cứng rắn không cho nàng đi.
Cô nương nào đó trên mặt không hiện ra, nhưng trong bụng lại thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng nàng cũng không hận Đức phi, nhưng đại khái cũng khó yêu mến bà ta.
Đáng tiếc duy nhất là năm nay nàng không thể cùng đón giao thừa với Dận Chân rồi.
“Tỳ thiếp Tống thị, Lý thị, Triệu Giai thị, thỉnh an phúc tấn, phúc tấn tân niên đại cát.” trong chính sảnh Gia Hòa viện, đột nhiên truyền đến thanh âm đều nhịp, lập tức liền làm Điềm Nhi giật mình tỉnh lại.
“... Các vị muội muội đứng lên đi.” Nhanh chóng từ trạng thái “nhớ chồng” cắt ngang thành trạng thái “chủ mẫu”, Điềm Nhi cười đoan trang lại không mấy thân thiết.
Từ khi định ra chỉ thỉnh an mồng một mười lăm mỗi tháng, đã rất lâu nàng không gặp họ rồi, tầm mắt theo thứ tự quét từ trái sang phải. Tống thị và Lý thị thoạt nhìn vẫn như trước, có điều Triệu Giai thị lại giống như vừa bệnh nặng một trận, cả người gầy yếu cực kỳ.
Điềm Nhi phất tay một cái, ra hiệu cho các nàng ngồi xuống, rất nhanh, bọn hạ nhân liền nối đuôi nhau đi ra, dọn rượu và thức ăn lên. Không còn cách nào, mặc dù Dận Chân không có nhà, nhưng nàng thân là chủ mẫu, làm sao cũng phải ý tứ một chút mới được.
Nói vài câu chúc tụng nhau, Điềm Nhi ra hiệu mọi người có thể ăn.
Bữa cơm chỉnh đốn, ăn rất chi là yên tĩnh không một tiếng động. Lúc ăn cũng nhanh chóng mau lẹ. Thấy vậy, nàng hết sức vừa lòng.
Sau bữa cơm. Tống thị cùng Lý thị rất biết điều mà cáo từ, chỉ còn lại Triệu Giai thị nhấp nhỏm lo sợ, giống như cỏ mọc dài qua mông.
Điềm Nhi nhíu mày, nhìn về phía nàng. Kỳ thật nàng muốn hỏi là: “Ngươi còn có chuyện gì sao?”
Nhưng ước chừng động tác “nhíu mày” này đặc biệt dễ khiến người hiểu lầm, Triệu Giai thị cư nhiên phịch một tiếng quỳ xuống đất.
“Ngươi làm cái gì vậy” Điềm Nhi bị giật mình nho nhỏ.
Theo lời nói của nàng, nước mắt của Triệu Giai thị bắt đầu như hạt châu lách tách chảy xuống, cả người khóc nức nở không nói gì, cứ như vậy mà khóc mãi.
Điềm Nhi lúc này lại có chút khó xử, không biết nên nói gì mới để nàng ta ngừng khóc.
“Triệu Giai cách cách.” may mắn, ngay lúc này có người thay nàng giải vây.
Tiền ma ma tiến lên vài bước, trên gương mặt tròn tròn vẫn là nụ cười hòa khí, nhưng lời nói lại sắc bén.
“Phúc tấn hỏi ngài đó, sao không trả lời. Cứ mãi khóc không biết nguyên do như vậy, để người ngoài nhìn thấy, còn tưởng rằng phúc tấn làm gì ngài nữa đấy. Lại nói, hôm nay là ngày tân niên đại cát, ngài làm thế này, thật sự rất không may mắn đâu!”
Triệu Giai thị nghe vậy, mặt nén nghẹn đỏ như cắt tiết gà, vội dừng lại. Chỉ nghe nàng bắt đầu không đầu không đuôi nói lời xin lỗi, Điềm Nhi nghe xong một tràng mười ba lời thú tội, mới miễn cưỡng hiểu được sơ sơ.
Có chút nhức đầu nhìn nàng nơm nớp lo sợ dâng lên một chồng kinh Phật lớn. Điềm Nhi bất đắc dĩ nói: “Tốt lắm, chuyện cũng đã qua, ta sẽ không truy cứu nữa.”
Triệu Giai thị này lá gan cũng thật nhỏ, ôm bộ dạng như sợ mình sau này sẽ chèn ép nàng ta vậy. Loại thái độ này thật khiến người không thoải mái a!
“Đây là ít đồ tỳ thiếp thêu cho tiểu a ca.”
Điềm Nhi nhìn mũ đầu hổ, giày đầu hổ trên khay được làm khéo léo tinh xảo, khẽ gật đầu lên tiếng: “Ngươi có lòng.”
Thấy Điềm Nhi nhận, Triệu Giai thị mới phảng phất như mới bớt khẩn trương, lại ấp a ấp úng chúc vài câu cát tường, rồi lui xuống.
“Nói xuống bên dưới, giải trừ cấm túc của nàng đi.” Điềm Nhi khẽ thở dài.
“Phúc tấn đúng là mềm lòng.” San Hô cười cười.
“Mọi người đều là nữ nhân.”
Nàng nay có bao nhiêu hạnh phúc, như vậy các nàng đều là nữ nhân của Dận Chân, sẽ có bấy nhiêu bất hạnh.
“Phúc tấn đừng vì những chuyện khác mà hao phí tâm tư.” Tiền ma ma bên cạnh cười nói: “Trước mắt cần nhất là dưỡng thân thể cho tốt, bình bình an an sinh hạ tiểu a ca mới là quan trọng nhất.”
Điềm Nhi gật gật đầu, cảm thấy lời này thật đúng.
Canh ba vừa điểm, người gác cổng phủ Tứ bối lặc, liền nghe từng tiếng bang bang.
“Ai đó?” Người gác cổng xoa xoa mắt, ngáp liền mấy cái hỏi.
“Mở cửa nhanh, là gia đã về.”
Cửa mở vang lên xôn xao, lại nhanh chóng yên tĩnh lại, chiếc xe ngựa màu xanh lặng lẽ tiến vào.
“Khiêng người đến hậu viện, lại ra phố tìm đại phu về đây, nhất thiết phải giữ được mạng của hắn cho ta.”
“Dạ!”
Dận Chân chắp hai tay sau lưng nhìn một vòng xung quanh, thấy Gia Hòa viện vẫn còn đèn đuốc sáng trưng, mơ hồ còn nghe tiếng người truyền đến, liền cau mày hỏi đầu: “Phúc tấn còn chưa nghỉ ngơi sao?”
Tô Bồi Thịnh cúi đầu, không ngừng nhìn mũi chân mình.
Điềm Nhi đích xác chưa nghỉ ngơi, hơn nữa còn tương đối rất có tinh thần! Bởi vì, nàng đang xem pháo hoa.
“Wow... Ô a... xoay tròn xoay tròn đi... Ha ha ha...”
Dận Chân vừa tiến vào đã thấy Tiểu Hỉ Tử đang chỉ đạo cho vài tên thái giám đốt pháo hoa, vây quanh sân đầy nha hoàn, ma ma chụm vào một bên, mà trong đó cười vui vẻ nhất chính là người kia. Ngược lại không đi ra, chỉ ghé lên cửa sổ, nhoài đầu ra ngoài.
“Thỉnh an bối lặc gia.”
Tiếng cười im bặt, đám hạ nhân bình bịch quỳ xuống thành một đống. Dận Chân sắc mặt âm trầm, không một chút để ý, một đường đi thẳng vào trong phòng.
“Phỉ, Phỉ Thúy tỷ tỷ” Bích Hà mặt mũi tái nhợt kéo ống tay áo Phỉ Thúy: “Làm sao đây?”
“Làm sao cái gì nữa!” Phỉ Thúy tức giận trừng mắt nhìn nàng, vội đứng lên, phất phất tay với mọi người: “Giải tán, tất cả giải tán đi.” Aizz! Không phải phúc tấn nói đêm nay gia không về mà, Phỉ Thúy thật nhức đầu thầm nghĩ.
Lúc Dận Chân đi vào, Điềm Nhi đã rất thông minh nghênh đón tại cạnh cửa, đầu nhỏ cúi gằm, bày ra bộ dáng “thiếp sai rồi, thiếp thật sự sai rồi, chàng đừng trách mắng nữa, được không”.
“Hầu hạ phúc tấn như thế sao?” Dận Chân không nỡ nổi giận với nàng, cũng không có nghĩa là không nổi giận với người khác.
Tiền ma ma cùng San Hô phù phù một tiếng quỳ xuống đất.
Điềm Nhi thấy vậy vội vàng nói: “Là thiếp bảo bọn Tiểu Hỉ Tử đốt pháo, không liên quan đến họ.”
Nàng cảm thấy Dận Chân không khỏi có chút chuyện bé xé ra to, bất quá chỉ là xem pháo hoa thôi mà.
Nam nhân trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, sắc mặt âm trầm lợi hại: “Nàng có biết mình đang mang thai không, nếu bị tiếng pháo làm kinh hách thì làm sao.”
Đây là lần đầu tiên sau khi thành thân, Dận Chân làm dữ với nàng. Điềm Nhi sống sướng riết quen, hiện tại không chịu nổi một tí tẹo không vừa ý.
Cắn cắn môi hồng, nàng đột nhiên xoay người, đi vào trong, nhìn theo bóng lưng tiểu thê tử tức giận, Dận Chân cắn chặt răng, trong lòng có chút nổi lửa.
Mắt thấy hai người nghiêm mặt, Tiền ma ma quỳ trên đất thận trọng mở miệng nói: “Tứ gia minh giám, chúng nô tỳ đốt pháo hoa đều là loại nhìn cho vui, chứ không hề có tiếng, trong lòng phúc tấn cũng biết rõ điều này ạ.”
Dận Chân nghe vậy, liền biết mình trách oan Điềm Nhi.
Kỳ thật cái này cũng không trách được hắn, đơn giản chỉ vì hắn thật sự quá xem trọng lo lắng cho đứa bé trong bụng Điềm Nhi, cho nên không chấp nhận được một chút xíu sơ xuất.
Điềm Nhi ngồi đó, đôi mắt to có chút đỏ, dáng vẻ rất là tủi thân.
Dận Chân đi đến, cầm tay nàng.
Điềm Nhi vểnh môi giãy ra, không giãy được.
“Về sau không được làm dữ với thiếp, được không!” tiểu cô nương sụt sịt mũi, rất rất đáng thương nói.
Dận Chân nghĩ bụng, gia làm dữ với nàng hồi nào.
Không cam không nguyện bỏ qua cho nam nhân “trầm mặc không nói”, Điềm Nhi đột nhiên hỏi: “Sao đêm nay gia lại trở về.” Nàng còn tưởng rằng sớm nhất cũng phải ngày mai mới có thể được gặp hắn.
“... Có chút chuyện, nên trở về trước.” Dận Chân tỏ vẻ không muốn nói nhiều.
“Vậy thì thật tốt” Điềm Nhi vừa vặn dời đề tài: “Gia ở trong cung cũng chưa ăn đúng không, thiếp sai người nấu chút sủi cảo đã để giành cho gia nhé, dọn lên hai chúng ta cùng ăn đi.”
Dận Chân nghe vậy, trên mặt chợt lộ ra nụ cười tự tiếu phi tiếu, búng một cái lên cái trán của cô nương nào đó, hắn nói: “Là nàng muốn ăn thì có.”
Vẻ mặt Điềm Nhi: Vị hôn phu đại nhân, sao cái gì ngài cũng đoán được chân tướng hay vậy!!!
Chương 19: Mua mứt
Lúc Điềm Nhi mang thai bốn tháng, cái bụng trắng mềm rốt cuộc cũng cáo biệt thời kỳ bằng phẳng, bắt đầu nhô lên như trái bóng hơi, mà đi theo cùng còn có “ốm nghén” cực kỳ nghiêm trọng. Thay đổi bộ dạng thấy đồ ăn ngon liền cười híp mắt của ngày xưa, cô nương nào đó trong bụng ôm trái bóng hơi nhỏ, hiện tại cái gì cũng không muốn ăn, mà cũng ăn không vô.
Điều này thật khiến đám hạ nhân hầu hạ nàng rầu muốn chết.
“Chủ tử, ngài ít nhiều ăn một chút đi!” San Hô nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Trong chiếc bát sứ trắng đựng một ít cháo rau màu xanh biếc, vừa đẹp mắt lại vừa mỹ vị. Nếu bình thường, Điềm Nhi ít nhất có thể ăn hơn nửa bát, nhưng hiện tại thì...
“Lấy ra, lấy ra, mau... ọe...” Điềm Nhi bám người vào cạnh giường gạch, nôn đến mật xanh mật vàng.
Một màn này đập vào mắt đúng lúc Dận Chân vừa vén rèm đi vào.
“Làm sao vậy?” sắc mặt hắn khẽ biến, bước vội đến. “Còn nhìn cái gì nữa, không mau đi truyền thái y!”
“Không, không cần.” Điềm Nhi giơ tay, có chút yếu ớt bắt lấy ống tay áo Dận Chân, lại quay đầu qua nói với San Hô: “Các ngươi đi xuống trước đi.” Nàng sợ nam nhân này giận chó đánh mèo.
“Vẫn không ăn được gì sao?” Dận Chân ngồi xuống cạnh nàng, khẽ nhíu mày hỏi.
Điềm Nhi nói: “Cũng không biết sao, hiện tại chỉ cần nghe mùi thức ăn, trong bụng liền khó chịu cực kỳ.”
“Hứa thái y chế thuốc viên khai vị cho nàng cũng không tác dụng sao?”
“Đừng nhắc tới nữa.” Điềm Nhi vẻ mặt chán ghét phàn nàn nói: “Thuốc đó càng khó ăn hơn, vừa đắng vừa chát, đừng nói tới khai vị, thiếp nghe mùi cũng muốn nôn rồi.”
Dận Chân nhìn tiểu thê tử trong lòng, so với bộ dáng xinh tươi mọng nước trước kia, bây giờ trông nàng lại tiều tụy đi một chút, hai gò má như quả táo cũng hóp đi rất nhiều, nhưng mà... bụng. Trong mắt hắn vụt qua một chút ánh sáng nhu hòa, giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve. Đứa bé cũng lớn lên rất nhiều.
“Vất vả cho nàng rồi!” Nam nhân tại bên tai nhẹ nhàng nói.
Cảm giác như mật đường nảy lên từ đáy lòng Điềm Nhi, tất cả khổ cực phải chịu trong khoảng thời gian này, lúc này đều biến mất tăm hơi.
“Phải vậy a.” nàng mỉm cười hạnh phúc nói: “Thiếp là ngạch nương của con mà!” Cho nên dù vất vả gấp trăm lần cũng đều đáng giá.
Có vị hôn phu đại nhân “cổ vũ”, Điềm Nhi quyết tâm vô luận như thế nào cũng phải chiến thắng bệnh “ốm nghén” này. Cho dù mới ăn đã muốn nôn, nàng cũng sẽ tận hết sức ăn, không vì cái gì khác, là vì để cho đứa bé trong bụng có thêm chút dinh dưỡng.
Ước chừng vì nguyên nhân hết ói rồi nôn liền nôn thành quen, hơn một tháng sau, khí trời dần dần trở ấm, Điềm Nhi như kỳ tích không còn nôn nữa. Không chỉ có thế, khẩu vị của nàng cũng bắt đầu tốt lên, giống như muốn ăn bù cho khoảng thời gian trước đó, đơn giản là nhìn cái gì cũng muốn ăn.
“Mứt hồ lô...” Dận Chân khẽ tự lẩm bẩm.
Tô Bồi Thịnh dỏng tai lên, nghi ngờ chớp chớp mắt, gia, gia vừa nói cái gì?
“Chủ tử, ngài không trở về phủ sao?” Ngoài xe ngựa, hắn nhẹ giọng hỏi.
Một lát sau, bên trong vang lên một đạo thanh âm trầm ổn: “Đến phố Thiên Kiều.”
“Dạ!”
Trong thành Bắc Kinh, phố Thiên Kiều ở gần cổng thành phía nam, là một con phố buôn bán điển hình. Từ đầu phố đến cuối phố, hàng quán bày bán thẳng một hàng, vô luận là châu báu trang sức hay là vải vóc quần áo may sẵn, đều có thể tìm thấy ở con phố này.
Xe ngựa dừng trước một cửa tiệm “Niên Ký Quả”, Dận Chân xuống xe. Chưởng quầy là dân buôn bán lâu năm, đã sớm luyện được “hoả nhãn kim tinh”, một cái chớp mắt đã biết vị này là “kim chủ.”
“Xin vấn an đại gia.” chưởng quầy to béo bước nhanh lên chào đón, ý cười đầy mặt hỏi: “Chẳng hay ngài cần mua gì, những thứ khác thì không nói, nhưng kẹo mứt thịt khô đủ loại của tiểu điếm là ngon nhất kinh thành đấy ạ.”
Dận Chân tùy tiện nhìn lướt qua một vòng, thấy trên quầy dài, dùng từng thanh gỗ phân ra không dưới trăm ô vuông, bên trong chứa đủ các loại bánh kẹo đầy màu sắc.
“Đem những thứ này...” vì không biết Điềm Nhi thích ăn loại nào, nam nhân rất dứt khoát nói: “Tất cả đều gói lại.”
“Toàn bộ, toàn bộ sao?” Chưởng quầy há hốc mồm lẩm bẩm hai tiếng.
Dận Chân nhíu mày.
“Ngươi nói nhiều làm gì!” Tô Bồi Thịnh sau lưng tiến lên một bước quát: “Không nghe thấy gia nói s, còn không mau đi làm đi.”
Chưởng quầy nghe xong, gương mặt nọng thịt gần như cười thành đóa hoa, luôn miệng: “Dạ, dạ, ngài chờ chút ạ!”
Lúc chưởng quầy béo sai mấy tên tiểu nhị luống cuống tay chân bắt đầu đóng gói, Dận Chân lại nói: “Chỗ ngươi có mứt hồ lô không?”
“Có, có ạ!” Chưởng quỹ vội trả lời: “Có loại phủ vừng, phủ ngũ nhân*, phủ hạt dưa...” sau khi lưu loát liệt kê một mớ, đoạn hỏi hắn: “Gia, muốn loại nào ạ?”
(* ngũ nhân: 5 loại hạt: đậu phộng, hạnh nhân, vừng, hạt dưa, hạt óc chó)
Dận Chân mặt không biểu tình: “Gói lại hết toàn bộ.”
“Dạ!” chưởng quầy béo kích động, hôm nay gặp phải vị khách hào phóng rồi a.
Gói xong hết tầm hai khắc (30 phút) sau, Dận Chân lúc này mới quay lại xe ngựa, đương nhiên, theo sau còn có bảy tám chục túi giấy vàng đựng đồ ăn.
Nhìn bánh xe ngựa lộc cộc lăn xa dần, chưởng quầy béo đếm ngân phiếu trên tay, thật đủ năm trăm lượng a.
Đương lúc gương mặt núc thịt của hắn cười vui biến thành đóa hoa, có một chiếc xe ngựa dừng trước cửa hàng.
“Lưu chưởng quỹ, có gì mà cười vui vẻ vậy.” Đột nhiên, một thanh âm cực nhẹ nhàng, cực dễ nghe từ trên xe truyền đến.
Chưởng quầy béo vội ngóc đầu nhìn lại, lập tức kinh ngạc mở to cặp mắt ti hí: “Tiểu thư?”
“Là ta!” Cửa xe được mở ra, một khuôn mặt nhỏ nhắn mảnh mai điềm đạm liền lộ ra.
Chưởng quầy béo vội tiến lên, chắp tay thi lễ: “Bái kiến tiểu thư.”
“Lưu thúc thúc, không cần đa lễ.”
Cô bé này rõ là, ngay cả một tiếng Lưu chưởng quỹ cũng không gọi, trực tiếp gọi hắn là thúc thúc, hiển nhiên quan hệ cùng chưởng quầy béo có chút thân cận.
“Ngài đến kinh thành lúc nào? Lão gia và đại thiếu gia có biết không?”
“Ta lén trốn họ đến.” Thiếu nữ có chút nghịch ngợm le lưỡi một cái, được nha hoàn hầu hạ bước xuống xe. Chỉ thấy nàng tầm mười ba mười bốn tuổi, trên người mặc một thân áo dài lụa màu hoa cà in hoa văn kim ngân, trên đầu vấn búi tóc song hoàn, vài quả cầu tuyết nhung xù xì sáng tạo cài sau đầu, tuy ngũ quan nàng bình thường, tướng mạo chỉ có thể coi là trung đẳng, nhưng hơn người ở khí thái tự tin giữa hai đầu lông mày, tự tin như mọi việc đều không thoát khỏi sở liệu.
Thiếu nữ vừa trò chuyện vừa đi vào cửa hàng.
“A?” Nàng dừng bước, nhìn quầy hàng trống trơn: “Đây là có chuyện gì?”
Chưởng quầy béo vội vàng kể lại chuyện vừa rồi.
“Người này cũng thật kỳ quái.” Thiếu nữ đảo đôi mắt đẹp, lầm bầm lầu bầu nói: “Cho dù là mứt quả, cũng không mua một lần nhiều như vậy a!”
Bất quá có thể kiếm tiền, cũng là coi là việc tốt, cũng không hứng thú sâu hơn, chỉ nói với chưởng quầy béo: “Lưu thúc thúc, lần này ta tới có mang theo một loại bánh ngọt kiểu dáng mới, là dùng bơ được chuyển tới từ bên kia Đông Dương làm nhân bánh, bên ngoài dùng bột mì nướng mà thành, ta đặt cho nó cái tên là: “Phao phù.” (phát âm tiếng Hán của bánh puff: bánh su kem)
Chưởng quầy béo nghe vậy, nụ cười trên mặt sáng lạn, kêu một tiếng “tốt” rõ to, nhưng trong lòng lại bắt đầu thầm nghi ngờ. Vị tiểu thư này, từ nhỏ đã thích “phát minh” mấy thứ lạ kỳ cổ quái, còn nhớ lần trước cái gọi là “Xảo khắc lực” (Chocolate) gì gì đó, từ nguyên liệu đến chế tác, không biết bỏ ra hết bao nhiêu nỗ lực, cuối cùng làm được cũng bất quá là một cục tương đen thui thùi lùi.
Thật là lãng phí tiền bạc.
Chưởng quầy béo quyết định phải lấy tốc độ nhanh nhất viết thư cho đại thiếu gia, nói cho ngài ấy biết tiểu thư chạy đến kinh thành mới được.
“... Đúng rồi!” Đột nhiên, thiếu nữ kia xoay người hỏi một câu làm cho chưởng quầy béo giật mình không thôi.
Nàng nói: “Thúc có biết phủ Tứ bối lặc ở đâu không?”
“Tiểu, tiểu thư?” một hàng mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống, chưởng quầy béo gần như run rẩy
Thật là không có tiền đồ gì cả!! Thiếu nữ giương cao cằm nhỏ, một chút khinh thường xẹt qua trong đáy mắt.
“Dận Chân...” Trong lòng tràn đầy ngọt ngào đọc lên cái tên này, nàng vô cùng hớn hở thầm nghĩ: “Niên Tiểu Điệp ta đã đến rồi.”
***
MTY: xuất hiện nghi án xuyên không thứ hai J))
Chương 20: Sinh con
Phá của, thật sự là rất phá của!
Điềm Nhi nhìn mớ mứt kẹo điểm tâm trước mắt chất thành đống gần như đụm núi nhỏ, không khỏi trợn mắt há hốc mồm lẩm bẩm nói: “Nhiêu đây ăn phải bao lâu mới hết a!” Cho dù có tiền cũng không nên tiêu pha như vậy chớ.
“Chọn vài món nàng thích,” Dận Chân bộ dạng lơ đễnh nói: “Còn dư lại thưởng cho bọn hạ nhân là được.”
“Không được!” sau khi nghe vậy, Điềm Nhi không chút do dự mà phản bác: “Đây là gia đặc biệt mua cho thiếp, không được cho người khác.” Vẻ mặt trông thật hẹp hòi, thật nhỏ mọn.
Dận Chân nghe vậy khóe miệng không khỏi hơi nhếch lên, rất rõ ràng là đã bị lời ngon tiếng ngọt của tiểu thê tử lấy lòng.
Từ trong gói giấy dầu lấy ra một quả hồ lô, Điềm Nhi cười mắt cong thành hình trăng khuyết, liếm một cái, ừm, rất ngọt, nhẹ nhàng cắn một chút, a ~~~ chua quá!!!
Nom bộ dạng tiểu thê tử vừa lòng thỏa ý, thích thú ăn ngon lành, Dận Chân không khỏi mỉm cười, đột nhiên, quay đầu lại, cũng lấy một quả sơn tra trong tay nàng.
Điềm Nhi sửng sốt, cái miệng nhỏ ngậm mứt mà phồng lên một cục. Chẳng lẽ, vị hôn phu đại nhân cũng muốn ăn? Muốn ăn thì cứ việc nói thẳng đi, chỗ đó còn một đống kìa.
“Ngọt quá!” Dận Chân cau mày bình luận.
o(╯□╰)o ngọt ngươi còn giành với ta, khi dễ hức hức...
Nhưng mà nói tới nói lui, mấy thứ bánh kẹo này cũng không để lâu được, vì thế Điềm Nhi liền cho đám người San Hô mỗi loại một ít, còn lại đều cho vào hộp quà, đưa đến phủ Nữu Hỗ Lộc. Văn Hoa ca ca sẽ dự thi tú tài năm nay, nghe nói bây giờ đang chăm chỉ đọc sách trong phòng. Đưa chút đồ ăn ngon qua, vừa vặn ca ca có cái gặm đỡ buồn. (hai anh em đều mê ngọt)
Ngày cứ như vậy chậm rãi trôi qua, chớp mắt đã đến mùa hạ.
Đã mang thai hơn tám tháng, lúc này Điềm Nhi hoàn toàn biến thành một trái cầu. Thân thể nàng vốn nhỏ nhắn, mà bụng lại lớn thần kỳ, đứng trên đất nàng còn không thấy được chân mình.
Một buổi chiều nọ, Điềm Nhi mê mê mang mang ngủ không yên giấc, Dận Chân nằm nghiêng bên cạnh nàng, thấy tiểu thê tử dần dần nhíu mày, trên mặt cũng lộ vẻ thống khổ, gần như là trong nháy mắt, hắn liền quăng sổ con trong tay, nhẹ nhàng lay lay Điềm Nhi, gọi tên nàng.
“Không, không có chuyện gì.” Điềm Nhi bị lay tỉnh, thấy vẻ mặt Dận Chân lo lắng, mặt nàng đầy mồ hôi lạnh không khỏi lắc lắc đầu nói: “Chân, chuột rút thôi.”
Trong khoảng thời gian này, tình trạng sưng phù và rút gân thường xuyên xuất hiện trên người nàng, vì thế Điềm Nhi chịu khổ không ít.
Dận Chân đỡ nàng ngồi dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm Nhi nhăn nhó, miệng nhỏ không ngừng thở phì phò, trong đôi mắt to cố nén nước mắt. Một cảm giác đau nhức như bị kim đâm thoáng vụt qua trong tim Dận Chân.
“Duỗi chân ra, gia xoa xoa cho nàng.” Vén chăn lên, bàn tay to khớp xương rõ ràng liền xoa lên đôi chân sưng phù như củ cải trắng của Điềm Nhi.
“Ô, đau, hítss... Chàng nhẹ, nhẹ tay chút...” Tiểu thê tử dùng cặp mắt to ầng ậng nước nhìn hắn, bên trong tràn đầy lên án.
“Làm gì yếu ớt như vậy, ráng nhịn một chút.” Dận Chân từng luyện võ, đối với kinh mạch thân thể cũng có chút tinh thông, lần này ấn mạnh xuống, hai chân Điềm Nhi quả nhiên không còn đau đớn co giật.
Ngoài tấm bình phong bằng đá trước sân đình.
Tiền ma ma kéo lại San Hô đang muốn đi vào trong.
“Ma ma, bà kéo ta làm gì, không nghe chủ tử kêu đau sao?”
“Con bé ngốc.” Tiền ma ma lắc lắc đầu, buột miệng cười nói: “Đừng quên chủ tử gia còn ở trong đó, nếu phúc tấn có chuyện gì, gia đã sớm kêu người rồi.” Hiện tại cũng không có động tĩnh gì, có nghĩa là phúc tấn không sao.
San Hô nghe vậy cảm thấy cũng đúng, là mình quá khẩn trương.
Kỳ thật cũng chẳng trách được nàng, có thể nói càng gần đến ngày lâm bồn, toàn bộ Gia Hòa viện đều hoàn toàn bị vây trong trạng thái căng thẳng, bất kể chút gió thổi cỏ lay cũng có thể khiến họ giật mình cả nửa ngày.
“Vẫn là ma ma ngài trầm ổn nhất.” San Hô khẽ thở dài, vẻ mặt cảm tạ.
Tiền ma ma nghe vậy cười nói: “Các ngươi đều là cô nương tuổi còn trẻ, gặp chuyện này, khó tránh khỏi có chút kinh hoảng. Cứ yên tâm đi, có ta ở cạnh chăm nom chủ tử, cam đoan không sai được.”
San Hô dùng sức gật gật đầu.
“... Lại nói,” Tiền ma ma quay đầu liếc nhìn tấm bình phong thật cao kia, nhẹ giọng cảm thán nói: “Phúc tấn nhà chúng ta quả thật có phúc khí lớn.” Trong vòng mười mấy năm, Tứ bối lặc cưới tổng cộng ba phúc tấn, trong phủ cơ thiếp lớn nhỏ cũng không thiếu, nhưng lại không có ai có thể mang thai đứa bé của gia. Nhưng ngược lại vị phúc tấn này thành thân mới ba tháng liền có tin vui, nay còn sắp lâm bồn, nếu thai này là bé trai, vậy địa vị của nàng ở phủ Tứ bối lặc, gần như không ai có thể lay động.
“Chứ sao, hiện tại ta á, chỉ mong phúc tấn có thể bình an sinh hạ tiểu a ca.” San Hô chắp tay trước ngực, miệng không ngừng lẩm bẩm: “A Di Đà Phật, A Di Đà Phật, cầu ông trời phù hộ a.”
Tiền ma ma nghe vậy lại vui vẻ cười cười, cô bé ngốc, cho dù phúc tấn có sinh ra một cách cách cũng không sao cả. Ngươi không phát hiện, lúc phúc tấn mang thai, gia không hề đến chỗ nữ nhân khác sao? Ước chừng cũng phải 8 tháng rồi a. Đây là vì sao? Không phải ngài ấy không muốn, mà là bận tâm đến cảm nhận của phúc tấn, bởi vì trong lòng có nàng, có thể đè nén được nhu cầu cơ thể. Gia đối với phúc tấn là động chân tâm a.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian